Lịch sử Các_Tiểu_vương_quốc_Ả_Rập_Thống_nhất

Xa xưa

Một chiếc bình được phát hiện trong tòa nhà thời đại đồ sắt của Bidaa Bint Saud, Al Ain được trưng bày tại Bảo tàng Quốc gia Al Ain. Nó được cho là một lư hương.Một bản đồ Ả Rập năm 1892 biểu thị Bờ biển Cướp biển. Thuật ngữ này lần đầu tiên được người Anh sử dụng vào khoảng thế kỷ 17 và có được tên của nó từ các hoạt động đột kích mà Al Qawasim theo đuổi chống lại người Anh. Các tội danh vi phạm bản quyền đã được tranh cãi bởi các nhà sử học và các nhà lưu trữ ở UAE nói riêng. Lập luận phản đối là Al Qasimi là đối tượng gây hấn của Anh trong nỗ lực đóng dấu thẩm quyền của mình trên các tuyến thương mại được cho là quan trọng đối với Iraq và Ấn Độ.

Vùng đất của Tiểu vương quốc đã bị chiếm giữ hàng ngàn năm. Các công cụ bằng đá được phục hồi ở Jebel Faya thuộc tiểu vương quốc Sharjah cho thấy một khu định cư của người dân châu Phi cách đây 127.000 năm và một công cụ bằng đá dùng để giết mổ động vật được phát hiện tại Jebel Barakah trên bờ biển Ả Rập cho thấy nơi cư trú thậm chí từ hơn 130.000 năm trước.[17] Không có bằng chứng liên hệ với thế giới bên ngoài ở giai đoạn đó, mặc dù trong thời gian đó, các liên kết thương mại sôi động được phát triển với các nền văn minh ở Mesopotamia, Iranvăn hóa Harappan của Thung lũng Indus. Sự tiếp xúc này vẫn tồn tại và trở nên rộng khắp, có lẽ được thúc đẩy bởi việc buôn bán đồng tại dãy núi Hajar, bắt đầu khoảng 3.000 TCN.[18] Các nguồn tin của người Sumer nói về UAE như là quê hương của người 'Makkan' hoặc người Magan.[19]

Có sáu thời kỳ định cư chính của con người thời tiền Hồi giáo, bao gồm thời kỳ Hafit từ 3.200-2.600 TCN; văn hóa Umm Al Nar kéo dài từ 2.600-2.000 TCN, người Wadi Suq thống trị từ 2.000-1.300 TCN. Từ năm 1.200 trước Công nguyên đến sự ra đời của Hồi giáo ở Đông Ả Rập, qua ba thời đại đồ sắt (Thời đại đồ sắt 1, 1.200-1.000 trước Công nguyên; Thời đại đồ sắt 2, 1.000-600 trước Công nguyên và Thời đại đồ sắt 3, 600-300 trước Công nguyên) và thời kỳ Mleiha (năm 300 trước Công nguyên) khu vực này đã bị Achaemenid và các lực lượng khác chiếm đóng và chứng kiến ​​việc xây dựng các khu định cư kiên cố và chăn nuôi rgờ vào sự phát triển của hệ thống thủy lợi falaj.

Trong thời kỳ cổ đại, Al Hasa (nay là tỉnh Đông của Ả Rập Xê Út) là bộ phận của Al Bahreyn và tiếp giáp Đại Oman (nay là Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất và Oman). Từ thế kỷ II CN, các bộ lạc chuyển dịch từ Al Bahreyn hướng đến Vùng Vịnh thấp hơn, cùng với đó là luồng di cư của các nhóm bộ lạc Azdite Qahtani (hay Yamani) và Quda'ah từ tây nam bán đảo Ả Rập hướng đến miền trung Oman. Các nhóm Sassanid hiện diện tại bờ biển Batinah.

Hồi giáo

Thời điểm Hồi giáo truyền bá đến mũi đông bắc của bán đảo Ả Rập được cho là diễn ra ngay sau một lá thư của Nhà tiên tri Hồi giáo Muhammad gửi đến những người cai trị Oman vào năm 630. Tiếp đó có một nhóm người cai trị đi đến Medina, cải sang Hồi giáo và sau đó lãnh đạo khởi nghĩa thành công chống lại Sassanid.[20] Sau khi Muhammad từ trần, các cộng đồng Hồi giáo mới ở phía nam vịnh Ba Tư có nguy cơ tan rã do có các cuộc khởi nghĩa chống các thủ lĩnh Hồi giáo. Khalip Abu Bakr phái một đội quân từ thủ đô Medina, họ hoàn thành tái chinh phục lãnh thổ (cuộc chiến Ridda) sau trận chiến đẫm máu tại Dibba khiến khoảng 10.000 người thiệt mạng.[21] Hành động này đảm bảo tính toàn vẹn của Đế quốc Hồi giáo và thống nhất bán đảo Ả Rập dưới quyền Đế quốc Rashidun mới xuất hiện.

Năm 637, Julfar (tại khu vực nay là Ra's al-Khaimah) là một cảng quan trọng, được sử dụng làm điểm dừng chân của quân Hồi giáo đi xâm lược Đế quốc Sassanid Ba Tư.[22] Khu vực Al Ain/Ốc đảo Buraimi được gọi là Tu'am và là một điểm mậu dịch quan trọng đối với các tuyến đường lạc đà giữa duyên hải và nội địa bán đảo Ả Rập.[23]

Địa điểm Cơ đốc giáo sớm nhất ở UAE được phát hiện lần đầu tiên vào những năm 1990, một khu phức hợp tu viện rộng lớn trên hòn đảo ngày nay là Đảo Sir Bani Yas và có từ thế kỷ thứ 7. Được cho là Nestorian và được xây dựng vào năm 600 sau Công nguyên, nhà thờ dường như đã bị bỏ hoang vào năm 750 sau Công nguyên.[24] Nó tạo thành một liên kết hiếm hoi với di sản của Kitô giáo được cho là đã lan rộng trên bán đảo từ 50 đến 350 sau Công nguyên theo các tuyến đường thương mại. Chắc chắn, vào thế kỷ thứ 5, Oman có một giám mục tên là John - giám mục cuối cùng của Oman là Etienne, vào năm 676 sau Công nguyên.[25]

Thời đại Ottoman và Bồ Đào Nha

Bản đồ khu vực vào năm 1914'Ras-el-Khyma, cảng trưởng của cướp biển Wahabee' (1829) vẽ bởi James Silk Buckingham.

Môi trường hoang mạc khắc nghiệt dẫn đến xuất hiện "bộ lạc đa tài", các nhóm du mục sinh sống nhờ một loạt các hoạt động kinh tế, bao gồm chăn nuôi, trồng trọt và săn bắn. Các nhóm này chuyển dịch theo mùa nên họ thường xuyên xung đột với nhau, và lập ra các khu dân cư và trung tâm mùa vụ và bán mùa vụ. Chúng hình thành các nhóm bộ lạc có danh xưng tồn tại đến nay, trong đó có Bani YasAl Bu Falah của Abu Dhabi, Al Ain, Liwa và duyên hải Al Bahrayn, Dhawahir, Awamir và Manasir tại nội địa, Sharqiyin tại duyên hải phía đông và Qawasim ở phía bắc.[26]

Đến thế kỷ XVI, các cảng tại vịnh Ba Tư và bộ phận cư dân tại khu vực nay là duyên hải Iraq, Kuwait và Ả Rập Xê Út nằm dưới ảnh hưởng trực tiếp của Đế quốc Ottoman.[27][28] Trong khi đó, các lực lượng thực dân Bồ Đào Nha, Anh và Hà Lan cũng xuất hiện tại Vùng Vịnh, còn toàn bộ duyên hải phía bắc vịnh Ba Tư lúc này vẫn do Ba Tư cai quản. Đến thế kỷ XVII, bang liên Bani Yas là lực lượng chi phối hầu hết khu vực nay là Abu Dhabi.[29][30][31] Người Bồ Đào Nha duy trì ảnh hưởng đối các khu dân cư duyên hải, xây dựng các công sự sau khi chinh phạt các khu dân cư duyên hải trong thế kỷ XVI, đặc biệt là trên duyên hải phía đông tại Muscat, SoharKhor Fakkan.[32]

Duyên hải phía nam vịnh Ba Tư được người Anh gọi là "Duyên hải Hải tặc",[33][34] do thuyền của liên bang Al Qawasim (Al Qasimi) có căn cứ tại khu vực này tiến hành quấy nhiễu tàu treo cờ Anh từ thế kỷ XVII cho đến thế kỷ XIX.[35]

Các đội viễn chinh Anh bảo vệ tuyến đường đến Ấn Độ trước những kẻ cướp tại Ras al-Khaimah dẫn đến các chiến dịch nhằm vào các trụ sở và bến cảng khác dọc duyên hải vào năm 1809 và sau đó là vào năm 1819. Đến năm sau, Anh Quốc và một số người cai trị địa phương ký một hiệp ước chiến đấu với nạn hải tặc dọc duyên hải vịnh Ba Tư, khiến xuất hiện thuật ngữ "Các Nhà nước đình chiến", xác định tình trạng của các tiểu vương quốc duyên hải. Các hiệp ước tiếp theo được ký kết vào năm 1843 và 1853.[36]

Theo hiệp ước năm 1892, những người theo đạo Hồi đã đồng ý không định đoạt bất kỳ lãnh thổ nào ngoại trừ người Anh và không tham gia vào các mối quan hệ với bất kỳ chính phủ nước ngoài nào ngoài người Anh mà không có sự đồng ý của họ. Đổi lại, người Anh hứa sẽ bảo vệ bờ biển khỏi mọi sự xâm lược bằng đường biển và giúp đỡ trong trường hợp bị tấn công trên bộ. Hiệp ước này được ký kết bởi các quân chủ của Abu Dhabi, Dubai, Sharjah, Ajman, Ras Al Khaimah và Umm Al Quwain từ ngày 6 đến ngày 8 tháng 3 năm 1892. Sau đó nó được Phó vương Ấn Độ và Chính phủ Anh tại Luân Đôn phê chuẩn.[37] Do chính sách hàng hải của Anh, các đội tàu ngọc trai có thể hoạt động tương đối an toàn. Tuy nhiên, người Anh cấm chỉ buôn bán nô lệ nên một số sheikh và thương nhân bị mất một nguồn thu nhập quan trọng.[38]

Năm 1869, bộ lạc Qubaisat định cư tại Khawr al Udayd cố gắng tranh thủ sự ủng hộ của Ottoman. Khawr al Udayd đã được Abu Dhabi tuyên bố vào thời điểm đó, một yêu sách được người Anh ủng hộ. Năm 1906, Percy Cox, thường trú Anh, đã xác nhận bằng văn bản cho nhà cai trị của Abu Dhabi, Zayed bin Khalifa Al Nahyan ('Zayed the Great') rằng Khawr al Udayd thuộc về tôn giáo của ông.[39]

Thời kỳ Anh bảo hộ và tìm ra dầu mỏ

Một bức tranh mô tả lực lượng viễn chinh Anh năm 1809 đã cướp phá thị trấn ven biển và cảng Ras Al Khaimah.

Nhằm phản ứng trước tham vọng của các quốc gia châu Âu khác là Pháp và Nga. Anh và "Các quốc gia Đình chiến" đã lập quan hệ mật thiết hơn trong một hiệp ước năm 1892. Các sheikh (quân chủ) chấp thuận không chuyển nhượng bất kỳ lãnh thổ nào với ngoại lệ là Anh và không tham gia các mối quan hệ với bất kỳ chính phủ ngoại quốc nào ngoại trừ Anh mà không được Anh đồng ý. Đổi lại, Anh hứa bảo hộ Duyên hải Đình chiến trước toàn bộ các cuộc công kích bằng đường biển và giúp đỡ trong trường hợp có tấn công trên bộ.

Trong thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX, ngành công nghiệp ngọc trai phát triển mạnh, tạo ra thu nhập và việc làm cho cư dân vịnh Ba Tư. Chiến tranh thế giới thứ nhất có tác động nghiêm trọng đến ngành công nghiệp này, rồi nghề này bị xóa xổ do suy thoái kinh tế toàn cầu vào cuối thập niên 1920 và đầu thập niên 1930 cùng với việc phát minh ngọc trai nuôi cấy. Tàn dư của nghề ngọc trai biến mất không lâu sau Chiến tranh thế giới thứ hai khi Chính phủ Ấn Độ đánh thuế nặng ngọc trai nhập khẩu từ Vùng Vịnh. Ngành ngọc trai suy thoái khiến kinh tế Các quốc gia Đình chiến cực kỳ gian khổ.[40]

Dubai năm 1950, Bur Dubai ở phía trước (tập trung vào Pháo đài Al-Fahidi); Deira ở giữa bên phải và ở phía bên kia của con lạch còn Al Shindagha (trái) và Al Ras (phải) trong nền băng qua con lạch một lần nữa từ Deira

Năm 1922, chính phủ Anh đảm bảo được cam đoan từ những người cai trị địa phương rằng họ không ký kết nhượng địa với các công ty ngoại quốc mà không có sự cho phép của các sheikh. Nhận thức tiềm năng phát triển các tài nguyên thiên nhiên như dầu mỏ, Công ty Dầu mỏ Iraq (IPC) do Anh lãnh đạo thể hiện quan tâm đến khu vực, Công ty Dầu Anh-Ba Tư (APOC, sau là BP) có 23,75% cổ phần trong IPC. Công ty dầu mỏ Ba Tư (APOC, sau này trở thành Dầu khí Anh, hay BP) có 23,75% cổ phần trong IPC. Từ năm 1935, đạt được đồng thuận với những người cai trị địa phương về nhượng địa khai thác dầu trên bờ, APOC ký kết thỏa thuận đầu tiên, thay mặt cho Công ty Dầu khí (PCL), một công ty liên kết của IPC.[41] APOC bị ngăn cản độc quyền phát triển khu vực do hạn chế của Thỏa thuận Làn ranh Đỏ, theo đó yêu cầu nó phải hoạt động thông qua IPC. Một số quyền mua bán cổ phần giữa PCL và những quân chủ địa phương được ký kết, cung cấp thu nhập hữu ích cho các cộng đồng từng trải qua bần cùng sau khi ngành ngọc trai sụp đổ. Tuy nhiên, nguồn tiền từ dầu mỏ mà những người cai trị có thể thu được từ các khoản tại các nước xung quanh như Iran, Bahrain, Kuwait, QatarẢ Rập Xê Út vẫn còn khó khăn. Các giếng dầu đầu tiên ở Abu Dhabi đã được khoan bởi công ty điều hành của IPC, Công ty Phát triển Dầu khí (Trúcial Coast) Ltd tại Ras Sadr vào năm 1950, với một lỗ khoan sâu 4.000 mét, với chi phí cực lớn tại thời điểm đó là 1 triệu bảng.

Người Anh thiết lập một văn phòng phát triển để giúp đỡ các tiểu vương quốc một số phát triển nhỏ. 7 sheikh của các tiểu vương quốc sau đó quyết định thành lập một hội đồng để hợp tác các vấn đề giữa họ và kế tục văn phòng phát triển. Năm 1952, hình thành "Hội đồng Các quốc gia Đình chiến",[42] và bổ nhiệm Adi Bitar, cố vấn pháp lý của Sheikh Rashid của Dubai, làm tổng thư ký và cố vấn pháp lý của hội đồng. Hội đồng tan rã khi Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất hình thành.[43] Tính chất bộ lạc trong xã hội và việc thiếu xác định biên giới giữa các tiểu vương quốc thường xuyên dẫn đến các tranh chấp, được giải quyết thông qua hòa giải hoặc bằng vũ lực song hiếm thấy.

Năm 1953, một công ty con của BP, D'Arcy Explective Ltd, đã nhận được một nhượng bộ ngoài khơi từ người cai trị Abu Dhabi. BP đã kết hợp với Compagnie Française des Pétroles (sau này là Total) để thành lập các công ty điều hành, Abu Dhabi Marine Area Ltd (ADMA) và Dubai Marine Area Ltd (DUMA). Một số cuộc khảo sát dầu dưới đáy biển đã được thực hiện, bao gồm một viên thám bởi nhà thám hiểm biển nổi tiếng như Jacques Cousteau.[44][45] Năm 1958, một giàn khoan nổi đã được kéo từ Hamburg, Đức và đặt tại Umm Shaif ở vùng biển Abu Dhabi. ADMA đã thực hiện thêm các khám phá ngoài khơi tại Zakum và các nơi khác, và các công ty khác đã thực hiện các phát hiện mới như mỏ dầu Fateh ngoài khơi Dubai và mỏ Mubarak ngoài khơi Sharjah (chia sẻ với Iran).[46]

Trong khi đó, hoạt động thăm dò trên bờ bị cản trở bởi các tranh chấp lãnh thổ. Năm 1955, Vương quốc Anh đại diện cho Abu Dhabi và Oman trong cuộc tranh chấp của họ với Ả Rập Xê Út về ốc đảo Buraimi.[47] Một thỏa thuận năm 1974 giữa Abu Dhabi và Ả Rập Xê Út dường như đã giải quyết tranh chấp biên giới,[48] nhưng điều này chưa được phê chuẩn. Biên giới của UAE với Oman đã được phê chuẩn vào năm 2008.[49]

PDTC tiếp tục cuộc viễn thám trên bờ của mình ra khỏi khu vực tranh chấp, khoan thêm năm lỗ khoan. Tuy nhiên, vào ngày 27 tháng 10 năm 1960, công ty đã phát hiện ra dầu với số lượng thương mại tại giếng số 3 Murban trên bờ biển gần Tarif.[50] Năm 1962, PDTC trở thành Công ty Dầu khí Abu Dhabii. Khi thu nhập từ dầu tăng lên, quân chủ của Abu Dhabi là Zayed bin Sultan Al Nahyan cho tiến hành một chương trình xây dựng lớn, xây các trường học, nhà ở, bệnh viện và đường sá. Khi Dubai bắt đầu xuất khẩu dầu vào năm 1969, Sheikh Rashid bin Saeed Al Maktoum có thể đầu tư thu nhập từ trữ lượng hạn chế nhằm thúc đẩy đa dạng hóa giúp tạo ra thành phố toàn cầu Dubai ngày nay.[51]

Độc lập

Zayed bin Sultan Al Nahyan là tổng thống đầu tiên của quốc gia và được công nhận là cha đẻ của dân tộc.Bức ảnh lịch sử mô tả lần đầu tiên của lá cờ Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất tung bay bởi những người cai trị của các tiểu vương quốc tại The Union House, Dubai vào ngày 2 tháng 12 năm 1971.

Đến năm 1966, tình hình trở nên rõ ràng rằng chính phủ Anh không còn đủ khả năng cai quản và bảo hộ khu vực nay là Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất. Các nghị sĩ Anh tranh luận về sự chuẩn bị của Hải quân Hoàng gia để bảo vệ những người theo đạo Hồi. Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Denis Healey báo cáo rằng Lực lượng Vũ trang Anh đã quá sức và trong một số khía cạnh nguy hiểm được trang bị đầy đủ để bảo vệ những người theo đạo Hồi. Ngày 24 tháng 1 năm 1968, Thủ tướng Anh Harold Wilson công bố quyết định của chính phủ, được tái xác nhận vào tháng 3 năm 1971 bởi Thủ tướng Edward Heath là kết thúc các mối quan hệ hiệp ước với bảy tiểu vương quốc Đình chiến cùng với Bahrain và Qatar. Sau công bố này, tiểu vương của Abu Dhabi là Sheikh Zayed bin Sultan Al Nahyan do lo ngại bị tấn công nên nỗ lực thuyết phục Anh tôn trọng các hiệp ước bảo hộ bằng cách đề xuất chi trả toàn bộ chi phí duy trì quân đội Anh tại khu vực. Chính phủ Công Đảng của Anh bác bỏ đề xuất.[52] Sau khi Nghị sĩ Công Đảng Goronwy Roberts thông báo cho Sheikh Zayed tin tức về việc người Anh triệt thoái, chín tiểu vương quốc vịnh Ba Tư nỗ lực hình thành một liên minh gồm các tiểu vương quốc Ả Rập, song đến giữa năm 1971 họ vẫn không thể đồng thuận về các điều khoản liên minh dẫu cho quan hệ hiệp ước với Anh sẽ kết thúc trong tháng 12 cùng năm.[53]

Bahrain độc lập vào tháng 8, và Qatar độc lập vào tháng 9 năm 1971. Đến khi hiệp ước các tiểu vương quốc Đình chiến thuộc Anh mãn hạn vào ngày 1 tháng 12 năm 1971, họ trở thành các quốc gia độc lập hoàn toàn.[54] Các quân chủ của Abu Dhabi và Dubai tuyên bố hình thành một liên minh giữa hai tiểu vương quốc, chuẩn bị một hiến pháp, sau đó kêu gọi quân chủ của năm tiểu vương quốc khác họp và trao cho họ cơ hội gia nhập. Hai tiểu vương quốc cũng đồng thuận rằng hiến pháp được viết vào ngày 2 tháng 12 năm 1971.[55] Vào ngày đó, tại Cung điện Nhà khách Dubai, bốn tiểu vương quốc khác đồng ý tham gia một liên minh gọi là Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất. Bahrain và Qatar từ chối lời mời tham gia liên minh. Tiểu vương quốc Ras al-Khaimah tham gia liên minh vào đầu năm 1972.[56][57] Tháng 2 năm 1972, Hội đồng Quốc gia Liên bang (FNC) được thành lập; đó là một cơ quan tư vấn gồm 40 thành viên được chỉ định bởi bảy người cai trị. UAE gia nhập Liên đoàn Ả Rập vào ngày 6 tháng 12 năm 1971 và Liên Hợp Quốc vào ngày 9 tháng 12.[58] Đây là thành viên sáng lập của Hội đồng Hợp tác vùng Vịnh vào tháng 5 năm 1981, với việc Abu Dhabi tổ chức hội nghị thượng đỉnh GCC đầu tiên.

Một cậu bé người Dubai 19 tuổi đến từ Abu Dhabi, Abdullah Mohammed Al Maainah, đã thiết kế lá cờ UAE vào năm 1971. Chủ đề chính của màu cờ là sự thống nhất của các quốc gia Ả Rập.[59] Các màu cờ của Pan-Arab gồm đỏ, xanh lá cây, trắng và đen. Nó được thông qua vào ngày 2 tháng 12 năm 1971. Al Maainah trước đây từng là đại sứ UAE tại Chile và hiện đang làm đại sứ UAE tại Cộng hòa Séc.[60]

Thời kỳ hòa bình

Quang cảnh Dubai.

UAE hỗ trợ các hoạt động quân sự từ Mỹ và các quốc gia liên minh khác tham gia cuộc chiến chống TalibanAfghanistan (2001) và Saddam Hussein ở Iraq (2003) cũng như các hoạt động hỗ trợ Chiến tranh toàn cầu chống khủng bố ở châu Phi tại Căn cứ không quân Al Dhafra nằm bên ngoài Abu Dhabi. Căn cứ không quân cũng hỗ trợ các hoạt động của Đồng minh trong Chiến tranh vùng Vịnh Ba Tư năm 1991Chiến dịch theo dõi phía Bắc. Nước này đã ký một thỏa thuận quốc phòng quân sự với Hoa Kỳ vào năm 1994 và với Pháp vào năm 1995.[61][62] Vào tháng 1 năm 2008, Pháp và UAE đã ký một thỏa thuận cho phép Pháp thiết lập một căn cứ quân sự lâu dài ở tiểu vương quốc Abu Dhabi.[63] UAE đã tham gia các hoạt động quân sự quốc tế tại Libya vào tháng 3 năm 2011.

Đường chân trời thành phố Sharjah.

Ngày 2 tháng 11 năm 2004, tổng thống đầu tiên của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất là Sheikh Zayed bin Sultan Al Nahyan từ trần. Con trai cả của ông là Sheikh Khalifa bin Zayed Al Nahyan kế vị làm Tiểu vương của Abu Dhabi. Theo quy định của hiến pháp, Hội đồng Tối cao với các Tiểu vương của Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất bầu Khalifa làm tổng thống. Sheikh Mohammed bin Zayed Al Nahyan kế vị Khalifa làm Thái tử Abu Dhabi.[64] Tháng 1 năm 2006, Sheikh Maktoum bin Rashid Al Maktoum, thủ tướng Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất và là quân chủ Dubai, từ trần, và Thái tử Sheikh Mohammed bin Rashid Al Maktoum đảm nhiệm cả hai chức vụ.

Bầu cử toàn quốc lần đầu tiên được tổ chức tại Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất vào ngày 16 tháng 12 năm 2006. Một lượng nhỏ cử tri được lựa chọn trước sẽ tiến hành bầu ra một nửa thành viên của Hội đồng Quốc gia Liên bang, một cơ cấu cố vấn. Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất hầu như tránh được Mùa xuân Ả Rập; tuy nhiên, có trên 100 nhà hoạt động Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất bị tống giam và tra tấn vì họ yêu cầu cải cách. Hơn thế, một số người bị tước quốc tịch.[65] Lưu tâm đến các cuộc biểu tình ở Bahrain gần đó, vào tháng 11 năm 2012, UAE đã đặt ra ngoài vòng pháp luật chế giễu chính phủ hoặc cố gắng tổ chức các cuộc biểu tình công khai thông qua phương tiện truyền thông xã hội.[11]

Liên quan

Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất Các trận đấu trong Đường lên đỉnh Olympia năm thứ 24 Các tôn giáo khởi nguồn từ Abraham Các tông phái Phật giáo Các trận địa bãi cọc trong lịch sử Việt Nam Các trận đấu trong Đường lên đỉnh Olympia năm thứ 23 Các tế bào của Yumi Các thánh tử đạo Việt Nam Cục Tác chiến, Quân đội nhân dân Việt Nam Cục Tổ chức Cán bộ, Bộ Công an (Việt Nam)

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Các_Tiểu_vương_quốc_Ả_Rập_Thống_nhất http://7days.ae/change-plea-youll-stoned-husband-a... http://7days.ae/expat-deported-after-posting-abusi... http://7days.ae/man-to-face-trial-in-uae-for-swear... http://7days.ae/news-12021/13478 http://7days.ae/news-13088/17027 http://7days.ae/news-13704/19195 http://7days.ae/news-13714/19218 http://www.masdar.ac.ae/institute/index.aspx?mi=mi http://expo2020dubai.ae/ http://ejustice.gov.ae/downloads/latest_laws/cyber...